Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký - Biểu tượng của tâm hồn, ý chí, nghị lực Việt Nam


Tuổi già của người thầy không tay huyền thoại

Khuya muộn, kết thúc cuộc tư vấn kéo dài 4 tiếng rưỡi, thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký thừ người suy nghĩ. Gác điện thoại nhưng cảm xúc trong ông vẫn chưa dứt khỏi câu chuyện với người phụ nữ trẻ.

       Cô có chồng làm giám đốc. Anh ta mải mê công việc nên ít dành thời gian quan tâm vợ con. Không tìm thấy sự quan tâm, đồng cảm từ chồng, cô ngoại tình với nam nhân viên trẻ đẹp, là cấp dưới của chồng. Khi ly hôn, chồng giữ trách nhiệm nuôi con và nhường lại ngôi nhà cho vợ ở cùng nhân tình. Sau thời gian ngọt ngào, cô phát hiện người tình ong bướm, trăng hoa. Cuộc đời bỗng chốc mất hết tất cả, cô đuổi tình nhân khỏi nhà và gọi đến chuyên gia tâm lý Nguyễn Ngọc Ký trước khi quyết định tìm đến cái chết.
       Sau 270 phút chia sẻ được ông Ký lắng nghe, khuyên nhủ, cô vượt qua cú sốc tâm lý, dần tìm thấy những khía cạnh lạc quan, tươi sáng nhất trong hoàn cảnh tưởng chừng bế tắc hoàn toàn. 
       Hơn 10 năm nối máy tại nhà trong con hẻm yên tĩnh quận Gò Vấp, TP HCM, để làm tư vấn cho tổng đài 1080, thầy giáo về hưu Nguyễn Ngọc Ký đã tiếp xúc với khoảng 5.000 cuộc gọi, có những cảnh đời khiến ông cứ day dứt mãi. Trong đó, có không ít cuộc tư vấn mà người gọi điện “khóc như mưa gió lúc đêm muộn”. “Hầu hết người cần đến tư vấn tâm lý đều đang mang những vướng mắc, éo le, bế tắc cực độ. Mỗi lần tháo gỡ được vướng mắc ấy, mình thấy hân hoan, giống như giúp được cho chính những người thân yêu. Không ít trường hợp đến với mình bằng nước mắt nhưng tạm biệt mình bằng tiếng cười. Đó là điều hạnh phúc nhất”, ông Ký chia sẻ.
       Cái tên Nguyễn Ngọc Ký hàng chục năm nay đã đi vào văn học và lịch sử Việt Nam, như tấm gương sáng về cuộc sống và học tập. Bằng nghị lực phi thường để đương đầu với số phận, không cam lòng với tật nguyền của chính mình, cái tên Nguyễn Ngọc Ký đã vực dậy niềm tin cho nhiều người.
      Bị liệt hai tay sau trận ốm năm 4 tuổi, cậu bé Ký kiên trì tập luyện bằng chân, trở thành thầy giáo, nhà viết sách rồi nhà tâm lý... Về hưu, nhiều năm qua, cùng với công việc viết sách, ông trở thành nhà tư vấn tâm lý qua điện thoại. Với ông, làm tư vấn không chỉ hòa mình vào câu chuyện, chạm đến chiều sâu tâm hồn người chia sẻ để lắng nghe, đồng cảm mà còn phải thật tỉnh táo để giải quyết tình huống, tháo gỡ từng khúc mắc, đưa ra định hướng đúng đắn.
       Có những trường hợp hóc búa, ông gợi mở nhiều giải pháp để người ta chọn. Khi chọn lựa, người ta sẽ đưa ra lý lẽ để giải thích quyết định của mình. Trong những tình huống đó, người tư vấn phải ngay lập tức bừng lên ý tưởng xử trí, phải linh hoạt đặt vào từng hoàn cảnh cụ thể chứ không máy móc, khuôn khổ.  
       Gần nửa đời người gắn bó với bục giảng, là tác giả của hơn 30 đầu sách, diễn giả khoảng 1.500 buổi giao lưu, truyền nghị lực sống cho hàng triệu người, giờ đây ông Ký lại miệt mài với những cuộc tư vấn qua tổng đài điện thoại. Những công việc tưởng chừng không liên quan nhau nhưng lại bổ trợ nhau rất nhiều. “Nhà văn cần phân tích tâm lý nhân vật sắc sảo, phải sống nhiều cuộc đời; nhà giáo phải uyên bác, đứng trên bục giảng phải cân bằng cảm xúc, nhiệt huyết với học trò. Những điều này rất cần cho công việc của nhà tâm lý”, ông Ký chia sẻ.
       Ông tâm niệm, nếu không có ước mơ, hoài bão thì cuộc sống sẽ thật vô nghĩa. Phải luôn giữ vững tinh thần lạc quan, kiên định khi đối mặt với những thất bại. Đặc biệt, cần mạnh dạn “cắt đi những cái thừa”, nhất là cái thừa thời gian, không để lãng phí một giây phút nào.
       Hơn 2 năm nay, mỗi tuần ông Ký phải chạy thận nhân tạo 3 lần. Giữa những đau đớn của bệnh tật, ông hoàn thành những trang cuối của cuốn tự truyện đong đầy cảm xúc “Tôi học đại học”. Có những lúc ông đang ngồi viết (bằng chân) thì máu từ hai mũi kim truyền trào ra, phải vội vàng rời bàn phím nằm nghỉ ngơi, xoa bóp rồi mới từ từ viết lại được. Có những lúc chân bị đau, ông ấn nhầm nút xóa cùng lúc mấy trang bản thảo mà không hay biết. Cũng có khi ngồi cả buổi chỉ viết mấy dòng.
     Nhìn lại quá trình gian nan đã qua, người đàn ông tuổi 67 thở phào nhẹ nhõm. Cũng có lúc ông định bỏ dở trang viết vì những cơn đau hành hạ. Nhưng cũng chính lúc mệt mỏi, bi quan như vậy, khi đã say sưa vào bàn viết thì ông như quên hết đau đớn, như được sống lại cái thời đã qua, cảm xúc lại được dịp tuôn chảy tự nhiên, ào ạt với những hoài niệm sống động. "Bé thơ vừa khóc đã cười/ Mắt còn như suối miệng thời như hoa. Đang mưa trời bỗng nắng òa/ Mới hay trời cũng muốn là bé thơ". Lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người, may mắn gặp được những người thầy, người bạn, người đồng nghiệp biết sẻ chia, tuổi về già, cậu bé tật nguyền ngày nào vẫn nuôi dưỡng cho mình được những cảm xúc hồn nhiên, trong trẻo với cuộc đời như thế. 
      Nhà giáo ưu tú, nhà văn Nguyễn Ngọc Ký sinh năm 1947 tại xã Hải Thanh, huyện Hải Hậu, Nam Định. Năm 4 tuổi, ông gặp cơn bạo bệnh và bị liệt cả hai tay. Bằng nghị lực phi thường, ông đã kiên trì tập viết chữ và làm mọi thứ bằng chân. Năm 1962, ông được Chủ tịch Hồ Chí Minh tặng huy hiệu. Năm 1963, khi đang học lớp 7, ông tham dự kỳ thi sinh giỏi Toán toàn quốc và đứng thứ 5, được Hồ Chủ tịch tặng huy hiệu lần thứ hai. 
       Ông xuất sắc tốt nghiệp ngành Ngữ văn của ĐH Tổng hợp Hà Nội, rồi trở về quê nhà làm thầy giáo. Năm 1994, ông chuyển từ Nam Định vào làm việc tại Phòng giáo dục quận Gò Vấp (TP HCM) để vừa công tác vừa chữa bệnh. Ông được mời làm diễn giả gần 1.500 cuộc giao lưu, giáo dục lẽ sống cho hàng triệu người. Nguyễn Ngọc Ký còn là tác giả của hơn 30 đầu sách, truyện ký và nhiều câu thơ đố, bài thơ đố dí dỏm, dễ thương cho tuổi học trò.
Theo Lê Phương

Phát biểu thi đấu Bóng chuyền giữa Khoa GDTC - Hệ 4 - Chào mừng Ngày Thể thao 27.3

Kính thưa các đ/c trong Đảng uỷ, Chỉ huy hệ 4,
Kính thưa các đ/c cán bộ, giảng viên Khoa Giáo dục thể chất
Thưa các đ/c học viên  Khoá 1 Giáo viên giáo dục quốc phòng - an ninh thân mến;
Trước hết thay mặt cho đội ngũ cán bộ, giảng viên khoa GDTC xin cảm ơn chân thành và trân trọng đến các đ/c cán bộ, học viên hệ 4 đã quan tâm, tổ chức sự kiện này để chung ta có cuộc gặp mặt xúc động chào  mừng 67 năm ngày thể thao Việt Nam hôm nay.
Thưa các đ/c, Chủ tịch Hồ Chí Minh trước khi được bầu làm Chủ tịch nước tháng 8/1945, thì Người là Nhà giáo và là giáo viên dạy văn hóa, dạy thể dục, thể thao ở trường Dục Thanh -TP Phan thiết.
Sau khi Cách mạng Tháng Tám thành công, đất nước vừa giành được độc lập đã gặp phải biết bao khó khăn, bởi thù trong, giặc ngoài, cộng thêm với nền kinh tế do chế độ cũ để lại rất nghèo nàn lạc hậu, nhân dân nhiều nơi đói rét, dịch bệnh hoành hành, sức khỏe giảm sút. Trong hoàn cảnh đó, Chủ tịch Hồ Chí Minh cùng với Đảng ta đã đề ra nhiều chủ trương hết sức đúng đắn, kịp thời, nhằm đẩy lùi những khó khăn; Người kêu gọi đồng bào cả nước chống giặc đói, giặc dốt, giặc ngoại xâm; đồng thời Người đã sớm ký sắc lệnh thành lập ngành TDTT của nước Việt Nam mới.
Trước Tết Ất Dậu nửa tháng, ngày 31/1/1946, Chủ tịch Hồ Chí Minh ký Sắc lệnh số 14 thành lập Nha Thể dục Trung ương thuộc Bộ Thanh niên. Ngành TDTT mới ra đời có nhiệm vụ là "Liên lạc mật thiết với Bộ Y tế và Bộ Giáo dục để nghiên cứu phương pháp và thực hành thể dục trong toàn quốc". Để tăng cường và mở rộng các hoạt động TDTT và trực tiếp chỉ đạo công tác giáo dục thể chất cho thế hệ trẻ. Chủ tịch Hồ Chí Minh ký tiếp Sắc lệnh số 33 ngày 27/3/1946 thành lập Nha Thanh niên và Thể dục thuộc Bộ Quốc gia Giáo dục; đặc biệt ngay sau đó, Người đã viết Lời kêu gọi toàn dân tập thể dục.
 Lời kêu gọi này lần đầu tiên được tăng trên báo Cứu Quốc số ra ngày 27/3/1946". Lời kêu gọi toàn dân tập thể dục" của Người như ánh dương tỏa chiếu, định hướng cho sự hình thành và phát triển nền TDTT mới của nước Việt Nam mới. Lời kêu gọi do Bác tự tay viết với văn phong bình dị, rõ ràng, ai cũng có thể hiểu được.
Người viết: "Hỡi đồng bào toàn quốc! Giữ gìn dân chủ, xây dựng nước nhà, gây đời sống mới việc gì cũng cần có sức khỏe mới làm thành công. Mỗi một người dân yếu ớt, tức là làm cho cả nước yếu ớt một phần; mỗi một người dân mạnh khỏe, tức là góp phần cho cả nước mạnh khỏe. Vậy nên luyện tập thể dục, bồi bổ sức khỏe là bổn phận của mỗi một người dân yêu nước. Việc đó không tốn kém, khó khăn gì, gái trai, già trẻ ai cũng nên làm và ai cũng làm được. Mỗi người lúc ngủ dậy, tập ít phút thể dục, ngày nào cũng tập thì khí huyết lưu thông, tinh thần đầy đủ. Như vậy là sức khỏe. Dân cường thì nước thịnh. Tôi mong đồng bào ta ai cũng gắng tập thể dục. Tự tôi ngày nào cũng tập".
Lời kêu gọi tập thể dục của Người gồm 148 chữ; cùng với những hình ảnh sinh động về hoạt động tập luyện thể dục thể thao của người như Bác tập tạ ante,  bơi lội, tập Võ (thái cực quyền), tập bóng chuyền ,đi ngựa, hành quân bộ giã ngoại và rất nhiều hình ảnh sinh động về cuộc đời không ngừng rèn luyện thể lực, sức khỏe để phục vụ cách mạng, nhân dân của Bác. Trải qua 67 năm xây dựng, trưởng thành và phát triển, từ Sắc lệnh số 33 và cùng đó là Lời kêu gọi tập thể dục của Người cho đến ngày nay. Ngành thể dục thể thao nước ta đã phát triển rất mạnh mẽ; thể dục thể thao trong LLVT nói chung trong Quân đội nói riêng cũng không nằm ngoài quỹ đạo phát triển đó.
Các đ/c đã là những cán bộ giảng viên và sẽ tiếp tục là những cán bô, giảng viên giảng dạy GD-QP-AN trong các trường THPT, trung cấp, cao đẳng và đại học trong toàn quốc. Dân tôc ta có truyền thống anh hùng, bất khuất trong đấu tranh dựng nước luôn đi đôi với giữ nước, truyền thống đó còn được thể hiện rõ trong chiến thắng giặc ngoại xâm bảo vệ vững chắc biên cương bờ cõi, đó là truyền thống lấy chí nhân, thay cường bạo, lấy ít địch nhiều, lấy đoản binh chế trường trận,  đó là nghệ thuật bàn mưu, tính kế, lập thế tạo lực để đánh giặc, đó là cả nước đồng lòng, toàn dân giết giặc, đó là khi giặc đến nhà đàn bà cũng đánh. Đánh địch bằng mưu sâu, kế hiểm, đánh địch bằng mưu, kế, thế, thời, trên cơ sở của việc tạo lực, tạo thế, tạo thời cơ để chuyển hoá dần lực lượng và thế trận từ nhỏ đến lớn, từ yếu sang mạnh, dựa vào dân để đánh giặc, đó là cách đánh của nghệ thuật biết tập trung sức mạnh của dân tộc, của LLVT  vào thời cơ và điểm quyết định, trận đánh then chốt và then chốt quyết định.
Thưa các đ/c, nhân dịp này, tôi xin chúc Lãnh đạo, chỉ huy Hệ 4, cùng toàn thể các đ/c luôn đoàn kết, có sức khỏe dồi dào hoàn thành tốt và xuất sắc mọi nhiệm vụ; chúc buổi thi đấu giao lưu thành công tốt đẹp. Xin cảm ơn các đ/c.

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Tuyệt vời - Bài viết của Tổng thống Nga - V. Putin

Bài viết của Putin trên New York Times

      Những sự việc xảy ra gần đây xung quanh vấn đề Syria đã thôi thúc tôi phải lên tiếng trực tiếp tới những người dân và giới lãnh đạo Mỹ. Điều này cần phải được thực hiện giữa thời điểm thông tin giữa các xã hội của chúng ta không đủ.

       Mối quan hệ giữa chúng ta đã trải qua nhiều giai đoạn. Chúng ta từng chống lại nhau trong suốt thời gian Chiến tranh Lạnh. Nhưng cũng từng có thời là đồng minh, hợp tác chống lại Đức Quốc xã. Và rồi một tổ chức có tính ảnh hưởng trên toàn cầu - Liên Hợp Quốc - sau đó đã được thành lập để ngăn chặn những tai hoạ như thế.
       Những người sáng lập Liên Hợp Quốc hiểu rõ rằng những quyết định về chiến tranh và hòa bình cần phải đạt được sự nhất trí, và với sự đồng thuận của Mỹ, quyền phủ quyết của các thành viên thường trực Hội đồng Bảo an đã được quy định rõ trong Hiến chương. Điều đúng đắn này chính là nền tảng cho sự ổn định trong mối quan hệ quốc tế suốt hàng thập kỷ qua.
      Không ai muốn Liên hợp quốc chịu chung số phận với Hội Quốc liên. Hội Quốc liên đã sụp đổ bởi nó thiếu những cán cân quyền lực thực tế. Sự sụp đổ cũng có thể xảy ra với Liên Hợp Quốc nếu những cường quốc phớt lờ tổ chức này, đơn phương tấn công quân sự mà không có sự cho phép của Hội đồng Bảo an.
      Một cuộc tấn công từ phía Mỹ vào Syria, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ từ nhiều quốc gia, những quan chức chủ chốt và các thủ lĩnh tôn giáo, bao gồm cả giáo hoàng, sẽ đưa đến hậu quả cho các nạn nhân vô tội, làm xung đột leo thang và lan tràn, có thể vượt ra ngoài biên giới của Syria.
      Một cuộc tấn công sẽ làm gia tăng bạo lực và tạo đà cho một làn sóng khủng bố mới. Nó có thể phá hoại những cố gắng, nỗ lực từ nhiều phía để giải quyết vấn đề nguyên tử ở Iran và xung đột của người Israeli – Palestine. Nó cũng sẽ gây mất cân bằng cho hệ thống trật tự và luật pháp quốc tế.
       Cuộc chiến tranh ở Syria không phải để tìm kiếm nền dân chủ, mà đang có một cuộc chiến giữa chính phủ và phe đối lập xảy ra tại quốc gia đa tôn giáo này. Không có nhiều người vì dân chủ ở cuộc chiến Syria, nhưng lại có quá nhiều phần tử Qaeda và những thành phần cực đoan đều ra sức chống đối chính phủ. Bộ Ngoại giao Mỹ đã cho rằng Al Nusra Front và Quốc gia Hồi giáo Iraq và Cận Đông, một thành phần của phe đối lập ở Syria, là những tổ chức khủng bố. Cuộc nội chiến được cung cấp vũ khí từ các thế lực bên ngoài này là một trong những cuộc chiến đẫm máu nhất trên thế giới.
      Những lính đánh thuê Arab chiến đấu tại đây, hàng trăm phiến quân đến từ các quốc gia phương Tây và có cả Nga, là một trong những mối lo ngại sâu sắc. Liệu bọn chúng sẽ không quay lại đất nước chúng ta với từng ấy kinh nghiệm có được từ cuộc chiến ở Syria? Thực tế là sau khi chiến đấu ở Libya, quân khủng bố đã di chuyển tới Mali. Điều này chính là mối đe dọa đối với tất cả chúng ta.

Ngay từ ban đầu, Nga đã luôn thể hiện thái độ ủng hộ đối với một cuộc đối thoại nhằm để cho người Syria lập ra một kế hoạch nhượng bộ lẫn nhau vì tương lai của chính họ. Chúng tôi không bảo vệ cho chính phủ Syria mà bảo vệ luật pháp quốc tế. Chúng ta cần sử dụng Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc và tin tưởng rằng việc gìn giữ, bảo đảm luật pháp, thiết lập trật tự trong thời điểm phức tạp và hỗn loạn như hiện nay là một trong rất ít những cách để gìn giữ những mối quan hệ quốc tế tránh đi tới sự hỗn loạn. Luật là luật, và chúng ta cần phải tuân thủ luật dù thích hay không. Trong luật pháp quốc tế hiện hành, vũ lực chỉ được phép xảy ra khi đó là biện pháp tự vệ hoặc được hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc chấp thuận. Bất kỳ hình thức bạo lực nào khác đều không được chấp nhận trong hiến chương Liên Hợp Quốc và sẽ bị coi là hành động gây hấn.
      Không còn nghi ngờ gì về việc vũ khí hóa học đã được sử dụng ở Syria. Nhưng tất cả những lý do đưa ra đều khiến chúng ta tin rằng vũ khí hóa học không phải do quân đội Syria sử dụng, mà đó là hành động của phe đối lập, dùng nó để kích động sự can thiệp của những thế lực bên ngoài vào Syria. Có những tin tức cho rằng đám phiến quân đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác -  lần này là chống lại Israel – điều này không thể bị phớt lờ.
     Có một điều đáng báo động, đó là hành động can thiệp quân sự vào xung đột nội bộ của những nước khác đang trở thành hành động quen thuộc của Mỹ. Đó liệu có phải là lợi ích lâu dài của Mỹ? Tôi nghi ngờ điều đó. Hàng triệu người trên thế giới đang ngày càng nhận thấy rằng Mỹ không phải là một hình mẫu cho một xã hội dân chủ mà chỉ đơn thuần ỷ vào sức mạnh, thiết lập các liên minh dựa trên nguyên tắc "không theo ta nghĩa là chống lại ta".
      Vũ lực đã được chứng minh là vô hiệu và vô nghĩa. Afghanistan thì đang chao đảo, và không ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra sau khi lực lượng quốc tế rút khỏi đây. Libya thì bị chia ra thành nhiều bộ lạc và bè phái. Tại Iraq nội chiến vẫn tiếp tục với hàng chục người bị giết mỗi ngày. Ở Mỹ, nhiều người đang nhận ra những điểm chung giữa tình hình tại Iraq và Syria, và câu hỏi đặt ra là tại sao chính phủ Mỹ vẫn tiếp tục lặp lại những sai lầm như vậy.
       Bất kể là việc xác định mục tiêu rõ ràng đến thế nào, bất kể vũ khí đạt độ chính xác đến thế nào, thương vong đối với người vô tội là không thể tránh khỏi, trong đó có cả người già và trẻ em, những người mà về lý thuyết họ phải được bảo vệ.
      Thế giới đang phản ứng lại nghịch lý này bằng cách tự hỏi: nết ta không dựa vào luật pháp quốc tế được, ta phải tìm cách  nào để tự bảo vệ? Như thế, số lượng các quốc gia muốn có vũ khí hủy diệt hàng loạt sẽ tăng lên. Logic của họ là: nếu bạn sở hữu bom, chả ai dám động tới bạn. Chúng ta sẽ không tiến lên được trong việc thảo luận về không phổ biến vũ khí giết người hàng loạt một khi thực tế trên bị làm ngơ.
       Chúng ta phải dừng ngay việc sử dung vũ lực để trở lại với con đường ngoại giao và giải pháp chính trị.
Một cơ hội mới để tránh không phải sử dụng đến quân sự đã xuất hiện vài ngày trước. Mỹ, Nga và tất cả các thành viên trong cộng đồng quốc tế cần phải tận dụng việc chính phủ Syria bằng lòng giao nộp kho vũ khí hóa học dưới sự kiểm soát của quốc tế và sau đó phá hủy chúng. Qua lời tuyên bố của tổng thống Obama, Mỹ xem đây là một giải pháp thay thế cho biện pháp quân sự.
     Tôi hoan nghênh sự quan tâm của tổng thống Obama khi tiếp tục tham gia đàm phán cùng với Nga về vấn đề Syria. Chúng ta chắc chắn sẽ phải làm việc cùng nhau để đảm bảo những hy vọng này sẽ vẫn được duy trì, như chúng ta đã đồng ý với nhau tại cuộc gặp của G8 ở Bắc Ireland hồi tháng 6 vừa rồi, và lái cuộc đàm phán trở lại với chiều hướng thương lượng.
     Nếu chúng ta tránh được việc sử dụng vũ lực với Syria, điều này chắc chắn sẽ cải thiện bầu không khí trên trường quốc tế và tăng thêm sự tin tưởng lẫn nhau. Nó sẽ là thành công chung của tất cả chúng ta và mở ra cánh cửa hợp tác trên nhiều vấn đề quan trọng khác.
      Mối quan hệ công việc và cá nhân của tôi với tổng thống Obama được đánh dấu bởi lòng tin đang lớn dần. Tôi đánh giá cao điều này. Tôi đã nghiên cứu một cách kỹ lưỡng bài diễn văn của tổng thống hôm thứ ba. Và tôi không đồng ý với việc ông ấy nói về chủ nghĩa biệt lệ của Mỹ. Ông ấy nói rằng chính sách của Mỹ là "thứ khiến nước Mỹ khác biệt. Đó là điều khiến chúng ta biệt lệ". Sẽ rất nguy hiểm khi khuyến khích công chúng tự cho mình là biệt lệ, cho dù động cơ của việc đó là gì
      Có nước lớn, nước nhỏ, có nước giàu nước nghèo, có nước có truyền thống dân chủ lâu dài, và có nước mới chỉ đang đi trên con đường hướng tới dân chủ. Chính sách của mỗi nước cũng sẽ khác nhau. Chúng ta đều khác nhau, nhưng khi mỗi chúng ta nhận ơn từ Tạo hóa, chúng ta không được phép quên rằng Tạo hóa đã sinh ra chúng ta bình đẳng.
      Bài viết 1068 từ; nhưng giá trị của nó thật lớn lao. Nó tạo ra làn sóng tư duy và nhận thức lại, nhận thức cho đúng về các giá trị căn bản của xã hội loài người mà các quốc gia tạo nên, cũng như sự tác động từ vai trò cùa từng quốc gia trong Liên Hiệp quốc về giữ gìn hòa bình ổn định trên thế giới; nó cũng là lời cảnh báo cho bất cứ quốc gia nào nếu muốn dùng cường quyền, sức mạnh hoặc liên kết sức mạnh để tạo nên sự khác biệt trong xã hội loài người hiện nay cần xem xét lại. Chỉ có tôn trọng các quyền cơ bản cuả con người, tôn trọng hiến chương Liện Hiệp quốc và độc lập chủ quyền của các quốc gia, cũng như sự tự do trong tìm con đường phát triển của mỗi quốc gia là bình đẳng và được coi là dân chủ và tự quyết của từng dân tộc trong thế giới ngày nay. Thật tuyệt vời. Cảm ơn Ngài V.PuTin.

Nghệ thuật trong Võ thuật

      Có lẽ chẳng cần xem xét rằng trong Võ có nghệ thuật hay không. Bởi, trong sinh hoạt thường ngày chẳng nghề ngành gì lại không cần, có, hoặc liên quan tới nghệ thuật. Nghệ thuật là chỉ chung những việc làm có tính chuyên môn, đòi hỏi sự giỏi giang, khéo léo, tinh túy, có sức cảm hóa lôi cuốn người xem... nhằm đưa tới cái hoàn hảo nhất, cái đẹp. Có cả nghệ thuật mua bán, giao tế; nghệ thuật cắm hoa, xẻ gỗ; thậm chí nghệ thuật khóc, cười... Điều bàn ở đây là vai trò của nghệ thuật trong Đạo và nghệ thuật của Võ như thế nào.

      Trong Đại Nam Quốc Âm tự vị, khi định nghĩa chữ võ, Huỳnh Tịnh Của có ghi: “Coi chữ Vũ” (QATV quyển hạ, trang 555, cột Phải). Khi định nghĩa chữ Vũ, tác giả lại ghi: “Coi chữ Võ” (QATV quyển hạ, trang 562, cột Phải). Hán tự, khi ta phát ra quốc âm có những chữ đọc trại đi, thành dị âm đồng nghĩa (những cặp Huỳnh – Hoàng, Nghinh – Nghênh, Giái – Giới, .v.v..). Chữ Vũ được đọc ra chữ Võ (Võ thuật hay Vũ thuật). Nhưng Võ đây có định nghĩa rõ ràng trong hầu hết các từ điển là: “Luyện gân cốt, nghề chiến đấu” (QATV – Huỳnh Tịnh Của); là: “Thuộc về dùng sức, dùng quân đội” (Tự điển Việt Nam, Ban Tu Thư Khai Trí – 1971 – trang 922); là: “Chỉ chung việc làm dựa trên sức mạnh – chỉ việc quân sự” (Hán – Việt Tân tự điển Nguyễn Quốc Hùng, trang 796); là: “Art of fighting – nghệ thuật chiến đấu” (Vietnamese English dictionary, Bùi Phụng – trang 947).

      Vậy, Võ (Vũ) không có ý nghĩa như múa (Dance). Tuy nhiên về mặt ngoại hình, Vũ (múa) không có nội dung võ, nhưng võ lại có sự biểu trưng của múa, vờn. Do vậy, trong dân gian, trừ những lúc thượng đài (đấu võ), hoặc đang tranh đấu với ai đó (đánh võ), người ta gọi luôn là múa võ, múa quyền. Ngay cả khi có trang bị vật dụng binh khí, võ cụ, cũng gọi là múa roi, múa kiếm, múa gậy … Như vậy, trong một chừng mực nào đó, võ có cách múa. Chính điểm này, võ có khả năng trình diễn như một nghệ thuật thông qua thể hình và ngôn ngữ của cơ thể. 

      Trong quan hệ xã hội loài người, có lúc con người phải ra dấu, thay tiếng, bằng mắt, miệng, tay, chân. Bằng với ý nghĩa ngôn tự, vào sắc thái tình cảm, mà sự ra dấu khác nhau. Lúc hạnh phúc, mừng rỡ, tán đồng, người ta vui vẻ bắt tay, ôm nhau, vỗ tay; thậm chí vờn, múa hả hê. Vạn vật cũng có cách múa của nó khi vui vầy: con công xòe đôi cánh, chó vẫy đuôi, bầy én chao liệng khi mùa xuân đến. Một khi bất đồng, phản kháng, giận dữ... con người có sự chỉ trỏ, xô đẩy, thủ thế. Như vậy, võ là khoa học về phương pháp tự vệ, hoặc tấn công bằng sức mạnh, hay phương tiện tạo ra sức mạnh. 

      Võ không chỉ có kim chỉ nam là Đạo, mà cần có cái nền là Thuật. Thuật đây gồm kỹ, mỹ và nghệ thuật. Kỹ thuật là cái kỹ năng, kỹ sảo là phần khoa học trong trong lãnh vực dạy võ, học võ, hành võ; là phương pháp xử lý sao cho chính xác, đạt hiệu quả cao nhất trong hoàn cảnh để bảo vệ mình và chiến thắng đối phương. Mỹ thuật - Đạo là tinh thần thượng võ, cái nhân bản sáng tỏa bên trong, và thể hình sức lực bên ngoài. Người lực sĩ, võ sĩ, trước tiên phải đẹp từ trong cốt cách tinh thần mới ra ngoài hành động; từ cuộc sống bình thường tới lúc thượng võ đài. Chính cái đẹp bên trong chủ đạo cái đẹp hành động bên ngoài. Tổng thể thẩm mỹ này có ý nghĩa bảo chứng cho sức sống của Võ chính là Đạo luôn gắn liền với nghệ thuật của Võ.

      Nghệ thuật trong võ. Đó là sự hòa quyện, kết tinh giữa kỹ thuật, mỹ thuật và Đạo để tạo khởi một nội dung võ thuật thuần khiết; kỹ thuật là phần nâng cao, phát huy sức mạnh của các thế Võ. Nghệ thuật là phần tinh túy của võ; nghệ thuật càng thâm sâu, càng huyền nhiệm, thực tế của võ càng đơn giản, nhưng tinh vi huyền ảo, khai thác và phát huy sức mạnh của con người.
      Võ thuật Đông Phương có nền móng trong cái nôi của nền văn hóa Tâm Thức. Cái Tâm và cái Thức ấy nằm trong ba dòng nguồn cội: Phật, Lão, Khổng. Nó thể hiện trọn vẹn, dứt khoát sự Xuất Nhập; hoặc giả nhập mà man mác như xuất, xuất mà hiện hữu như nhập. Cho nên, võ thuật đã mang không ít tính siêu nhiên và ý nghĩa siêu hình. Võ sư có khi là Đạo sĩ, Thiền giả. Võ nghệ cao cường lại sản sinh trong chùa chiền. Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc. Võ là hiện thực của đấu tranh, lắm khi lại nhuộm màu Lão Trang, nên nghệ thuật Sống, trong Võ, rất thênh thang cao khiết. Hành trình của võ thuật Đông Phương không thông qua – nếu không muốn nói là phó mặc – cái gọi là khoa học duy lý, mà là Tâm Đạo. Có người hành võ mà tầm ra đạo, đi từ bên này bến mê sang được bờ giác bên kia, thông qua đại ngộ.

      Võ thuật Phương Đông nói chung, và Việt Nam nói riêng, có những đặc trưng là: lấy nhu trị cương, dứt khoát mà tinh tế; hoành mà tung, kinh mà quyền (hay ngược đảo lại); cái hiểm ẩn tàng trong sự uyển chuyển; vẻ đẹp thể hiện trong từng bước quyền, cước; chỗ thượng thừa thì tâm, linh, trí, lực, ý quyện làm một; và khả năng đích thực của Võ Thuật là đưa tới sự chinh phục, hoàn thiện một hoàn cảnh hay một tình thế, hơn là có ý nghĩa triệt hạ, tàn sát đối thủ.

      Nghệ thuật trong võ thuật có tác dụng gạn lọc, loại bỏ những hành vi thô bạo, thế tục, vụ lợi. Do quan niệm khắt khe – và do cái thực tế không kém phần thô bạo của một số võ quan, võ sĩ – mà ngày xưa cha ông ta có lúc trọng văn khinh võ; xem con nhà võ là thành phần tổng hợp bởi những kẻ cơ bắp, v
õ biền chuyên dọa dẫm kẻ yếu.

      Ngày nay, Võ thuật đã là một khoa học của sức mạnh mang tính nhân văn. Do nhu cầu sinh hoạt của con người mà có, võ thuật luôn được cải tiến, tồn tại mãi cùng với những sinh hoạt hữu ích khác. Mỗi cá nhân được may mắn tiếp cận với võ thuật, hoặc là con nhà võ, nếu cố gắng tập luyện, sẽ đạt tới chỗ lành mạnh, cân bằng, điều hòa tâm, sinh, thể, trí. Ở chừng mực nào đó, võ thuật có vai trò làm sáng tỏ, chứng minh rằng Đạo và nghệ thuật luôn cần có và thuyết phục nhất là thông qua Võ để thể hiện rõ tính nhân bản, nhân văn của con người trong xã hội.

      Nghệ thuật nào cũng có một mục đích duy nhất là phục vụ cho Nghệ thuật Sống, để sống, có ý nghĩa tích cực và triệt để, là làm sao cho mỗi cá nhân trong mỗi xã hội càng ngày càng tiến tới hoàn chỉnh chất Người. Mong rằng trong đó có đóng góp đáng kể của võ thuật, một nghệ thuật của khoa học sức mạnh, khác với thế giới chữ nghĩa, nhưng hoàn toàn không đối lập, mà đầy đậm bản chất nhân văn, Đạo và khoa hoc. 

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Hai sự việc suy ngẫm ở Nghi Lộc - Nghệ An


Sự việc thứ nhất:  Cần nghiêm trị những hành vi vi phạm pháp luật có tính hệ thống ở Nghi Phương Nghi Lộc, Nghệ An


       Vào chiều 4/9/2013, hàng trăm giáo dân quá khích đã tụ tập bao vây, gây rối, la ó, lăng mạ trước trụ sở UBND xã Nghi Phương – huyện Nghi Lộc, nơi đang diễn ra cuộc họp quân dân chính mở rộng do chính quyền xã tổ chức. Những giáo dân này còn dùng đá và các loại hung khí tấn công người dân, cán bộ và lực lượng bảo vệ đang có mặt tại hiện trường, khiến rất nhiều người bị thương nặng.

     Từ những tiếng la ó, hô hét, những băng rôn với nội dung mang tính kích động, nhóm phóng viên liên tưởng đến hàng loạt sự việc đáng tiếc đã diễn ra tại đây. Để bạn đọc và mọi người dân lương cũng như giáo thấu rõ bản chất sự việc, xin được cung cấp một số thông tin, mà chúng tôi cho đó là nguyên nhân sâu xa dẫn đến vụ việc hỗn loạn này.

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013


"Thánh" Lê Hiếu Đằng chơi trò giả "bịnh" để lừa đảo xưng "Vương"

"Thánh" Lê Hiếu Đằng chơi trò giả "bịnh" để lừa đảo xưng "Vương"
NVM Blog - Sáng nay, báo Quân đội nhân dân đăng bài http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-VN/61/43/5/5/5/257875/Default.aspx Đôi điều với tác giả "Viết trên giường "bịnh" của một cây viết chính luận mới và trẻ, nhà báo Nguyễn Chiến Thắng, PV Báo Quân đội nhân dân. Bài báo đã thẳng thắn chỉ ra chân tướng trò hề của Lê Hiếu Đằng, một kẻ trở cờ, phản bội đồng đội, phản bội nhân dân đã nã đạn không thương tiếc vào quá khứ.

Theo thông tin trên Bách khoa thư mở Wikipedia thì: "Lê Hiếu Đằng (sinh 19??) là luật gia, Phó chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, nguyên là phó Tổng Thư Ký Ủy ban Trung Ương Liên Minh các lực lượng Dân tộc, dân chủ và Hòa bình Việt Nam, Nguyên Tổng thư kí Uỷ Ban nhân dân Cách mạng khu Sài Gòn Gia Định, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam ở TP HCM[1]. Tính tới 2013, ông 45 năm là Đảng viên Đảng CSVN. Ông là một trong các “lãnh tụ” sinh viên trước đây đã có một thời kỳ lẫy lừng trong phong trào đấu tranh tại Sài Gòn và các đô thị Miền Nam trước 1975, thành viên Ban chấp hành Tổng hội sinh viên Sài Gòn và ĐH Luật Khoa..."
Thế mà giờ đây, lúc xế chiều, Đằng lại làm cái việc mà như nhà thơ Hồng Thanh Quang từng đúc kết:
Xưa nay cái bọn chiêu hồi
Sớm muộn cũng bị kẻ cười người chê
Để giúp bạn đọc hiểu thêm chân tướng, bộ mặt thật, "cái mặt không chơi được" của Lê Hiếu Đằng, NVM Blog xin gửi đến thông tin đáng đọc từ bài viết của anh "Loa Phường"...

Dư luận chạnh lòng khi nghe tin Lê Hiếu Đằng đang thập tử nhất sinh nên tạm gác sang một bên câu chuyện về lá thư “tuyệt mệnh” tráo trở và gàn dở của Đằng. Vẫn biết những kẻ trở cờ như Lê Hiếu Đằng vốn đã bị xã hội nhìn bằng nửa con mắt, song đạo lý ở đời, ai lại đi chấp một kẻ sắp sang thế giới bên kia. Khi bệnh nặng người ta thường bị ảo giác, dẫn đến nói năng và hành động một cách mất kiểm soát. Vì thế Đằng thoát được vụ bị thiên hạ ném đá.

Vậy mà chỉ đôi ngày sau đó người ta nghe thấy giọng Lê Hiếu Đằng sang sảng khi trả lời phỏng vấn RFI – một kênh truyền thông luôn có cái nhìn ác ý và sai lệch về Việt Nam.

Trước sự tâng bốc lên tận mây xanh của cô phóng viên giọng rất trẻ, anh già Lê Hiếu Đằng (một người luôn mơ trở thành cái rốn của vũ trụ, sợ hãi khi về già sẽ bị bỏ rơi trong quên lãng và vì thế luôn tìm cách đập phá, lu loa cốt gây sự chú ý) bỗng trở nên nhanh nhẹn và cường tráng khác thường. Theo những lời lẽ mơn trớn, vuốt ve, thẽ thọt của cô phóng viên thì luật sư Đằng ( đã về vườn) trở thành một “hiệp sĩ” “đầy chất lửa, đầy tính chiến đấu”, dám tháo găng “thách thức bất kỳ lãnh đạo nào trong bộ máy của đảng Cộng sản trả lời một cách công khai về vấn đề thành lập các đảng đối lập”

Ơ hơ, thế hóa ra việc ông Đằng ốm thập tử nhất sinh là lởm, là trò lừa thiên hạ à…

Cả làng còn đang ngơ ngác vì choáng....

Đoàng một cái sáng nay đã lại thấy thông tin bốc mùi từ Bô shit – Lê Hiếu Đằng là người “sáng lập” đảng mới, “Đảng dân chủ xã hội” với cái tham vọng nghe đánh cái rầm “Đảng mới dân chủ xã hội là một đột phá khẩu lịch sử, cho nước tràn bờ, cho muôn người Việt Nam đứng dậy phá xiềng, vươn vai thành Phù Đổng, chống lại nội tặc, ngoại thù, cứu nước cứu dân và cứu cả chính mình”... 

Chao ôi, quả là chỉ qua một đêm, Đằng đã hóa thánh. Thánh Đằng sẽ cứu cả dân tộc Việt Nam đang rên xiết trong lầm than vì ách đô hộ của Đảng Cộng sản. Dưới cái ách ấy, đám nhân xĩ, chí thức kiểu như Quang A, Tương Lai, Chi ọe và cả Đằng nữa suốt ngày tụ tập rượu, bia, trà lá. Khoác vai rận cái này, nâng cốc với rận mái kia, chụp hình cười toe toét đưa lên “phây” để cả thế giới biết đến những phong trào “rận chủ” lẫy lừng đang diễn ra ở cái đất nước hình chữ S mang tên Việt Nam này.

Các cụ xưa có câu, “sướng quá hóa rồ” hay “nhàn cư vi bất thiện” để chỉ loại người lúc nào cũng ảo tưởng về tài năng của bản thân, đã được hưởng ân sủng của xã hội nhưng vẫn chưa thỏa mãn dẫn đến những việc làm hại dân, hại nước. Loại cõng rắn cắn gà nhà như Đằng thời nào cũng có.

Sau bao tháng ngày vỗ ngực vì nước, vì dân, vì “cái lọ, cái chai”, bây giờ thì người ta cũng hiểu Đằng chỉ vì chính mình.

Trước hết là người sáng lập ra cái gọi là “Đảng dân chủ xã hội” tất nhiên Đằng sẽ trở thành lãnh đạo của đảng này, thế là tự mình bày trò xưng Vương, há chẳng phải để trục lợi cho chính Đằng hay sao.

Làm ồn ào, quốc tế hóa sự kiện Đằng nhắm tới hai mục đích:

Trước hết là tiền. Chẳng phải các tổ chức chống cộng ở nước ngoài đang tìm mọi cách để chống phá Đảng cộng sản Việt Nam mà mục tiêu trước hết của chúng là thành lập đảng đối lập. Cái gì chứ tiền thì thiếu gì. Miễn là thành lập được đảng đối lập, "không lo đến tiền, các chú cứ bắn, “đạn” hết anh lại lắp, bắn thoải con gà mái…". Làm Vua cái đảng này, Đằng cứ gọi là ngồi trên tiền nhé…

Sau vấn đề tiền là vấn đề sợ. Phàm là người trần thì thằng nào chẳng sợ xộ khám. Là luật sư Đằng thừa biết sau khi tuyên bố thành lập đảng đối lập với mục đích lật đổ Đảng cộng sản tức là vi phạm pháp luật, chắc chắn, chính quyền sẽ ra tay. Vì vậy phải quốc tế hóa sự kiện này, đề phòng nếu bị vào kho mấy anh tay to nước ngoài sẽ cứu.

Còn trò ốm: Kể ra Đằng cũng cao tay tuy có hơi hèn một chút. (Cô phóng viên RFI người đã xem Đằng như hiệp sĩ sẽ nghĩ gì khi biết Đằng bày trò này). Nếu bị tóm, Đằng sẽ lăn ra...ốm. Ở cái tuổi của Đằng, chắc chắn pháp luật sẽ có chút khoan nhượng và đó là cái lý do có thể đỡ cho Đằng khỏi bị ăn cơm cân.

Chà chà, thế này thì một mũi tên trúng dăm, bảy cái đích chứ chẳng chơi. Quả là thánh Đằng…

Có điều thiên hạ đâu có khờ như Đằng nghĩ. Trò lừa phỉnh dư luận để họ đồng ý tung hô Đằng lên làm Vương đến trẻ con cũng nhận thấy. Ai chẳng biết, vì chút công lao thời phong trào sinh viên Sài gòn chống Mỹ, Đằng được xã hội đãi ngộ tử tế, cho giữ chức vụ, hưởng hết lộc này, lộc kia dẫu chẳng làm được việc gì cho ra hồn. Nay về hưu sợ bị quên lãng, Đằng bày trò “ diễn tuồng chính trị, đong xèng, lừa thiên hạ”.

Xin thưa luật sư Đằng. Hơn tám mươi triệu người dân đều thấy cuộc sống của họ tốt dần lên, năm sau khá hơn năm trước. Dẫu có khó khăn, giá điện có tăng 5%, giá xăng dầu có leo thang chút ít, song lương công chức nhà nước cũng tăng đấy thôi, mấy bác kinh doanh thì cũng theo đó nâng giá bát phở lên vài đồng…Nước nổi, bèo nổi, phần đông người dân đã có bát ăn, bát để, đâu có như thời xưa phải chạy ăn từng bữa. Ngày lễ, chỗ vui chơi giải trí chật kín người, trẻ con nô đùa vô tư chẳng phải sợ đánh bom liều chết hay người biểu tình xô xát lẫn nhau chết cả trăm người, máu me nhuộm đỏ quảng trường như ở mấy nước có cách mạng màu như Ai Cập, hay được "hưởng sự can thiệp của phương Tây để bảo vệ nhân quyền" như Irac hay Afghanistan.

Thưa ông Đằng, thiên đường là do mình tự xây dựng. Đã không đóng góp gì vào sự phát triển của đất nước hôm nay thì cũng xin ông thôi ngay cái trò cõng rắn cắn gà nhà, tiếp tay cho ngoại bang làm nghèo đất nước.

Và nếu thực sự ông yêu nước, thương dân như những gì ông và đồng đảng vẫn thường khoe khoang, khuếch khoác, thì mong ông đừng tạo những sự bất ổn cho một xã hội đang trên đà đi lên, đang phát triển, là điểm đến an toàn trên toàn thế giới.

Cũng xin ông thôi ngay trò lừa đảo xưng vương, bày trò chính trị để trục lợi cho bản thân. Với những kẻ trở cờ, phản bội như ông thì làm gì còn chữ tín để làm cái gọi là “tạo dựng ngọn cờ”. Chạy theo ông có chăng chắc cũng lại một lũ muốn ăn nhưng lười lao động như Bùi Hằng (chửi cha, chửi mẹ, máu trên, máu dưới), hay Chí Phèo Đức – rạch mặt ăn vạ, Lê Anh Hùng tâm thần lúc nào cũng nghĩ mình là điệp viên 007…Kết nạp những con ghẻ sống ký sinh, dơ bẩn như vậy trong tổ chức, thử hỏi, khi ông nói liệu có người nghe???

Đừng diễn nữa, dơ lắm Hiếu Đằng ơi!.
(Nguồn: Loa Phường)

Thật tự hào về Ánh Viên



        17 tuổi, "kình ngư" Ánh Viên được phong quân hàm thượng úy. 
      Ngày 26-8, tại TPHCM, Bộ Tư lệnh Quân khu 9 tổ chức Lễ trao quân hàm Thượng úy Quân nhân chuyên nghiệp và khen thưởng cho VĐV bơi lội, kiện tướng quốc tế Nguyễn Thị Ánh Viên. Ánh Viên được Trung tâm TDTT quốc phòng 4 (Quân khu 9) phát hiện, tuyển chọn và đào tạo từ năm 10 tuổi. Với tố chất và năng khiếu vượt trội, cùng sự quan tâm đầu tư và đào tạo, thành tích của Viên ngày càng tiến bộ, đem về cho thể thao Việt Nam nhiều vinh quang. Tính đến nay, Ánh Viên đã đoạt tổng cộng 142 huy chương các loại (78 HCV, 46 HCB, 18 HCĐ), trong đó có 70 huy chương quốc gia và 72 huy chương quốc tế.  Với những thành tích xuất sắc trên, VĐV Nguyễn Thị Ánh Viên được Bộ Tổng Tham mưu quyết định chuyển chế độ phục vụ từ công nhân viên quốc phòng sang quân nhân chuyên nghiệp và phiên quân hàm cấp thượng úy.
       Ánh Viên cũng là một trong số những cá nhân điển hình học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh của Quân khu 9. Dịp này, Ánh Viên được trao các bằng, giấy khen và phần thưởng của Bộ Quốc phòng (50 triệu đồng), Bộ Tư lệnh Quân khu 9 (20 triệu đồng), BCHQS TP Cần Thơ (10 triệu đồng) và Thành đoàn TP Cần Thơ.
     Thể thao Quân đội nhân dân Việt Nam có một VĐV trẻ tuổi nhất ở tuổi 17 được phong quân hàm Thượng úy QNCN. Một VĐV mang cái tên đẹp, một bảng thành tích đặc biệt xuất sắc ở môn Bơi mà trước đến nay ở Việt Nam chưa có. Chúng ta tự hào về em và chúc Ánh Viên tiếp nỗ lực cao hơn nữa để mang về cho thể thao Việt Nam, thể thao Quân đội thêm nhiều huy chương châu Á và thế giới.